Giấc mơ Trường Sơn

21 Tháng Mười Hai 201612:20 SA(Xem: 4212)
Giấc mơ Trường Sơn


Giấc mơ Trường Sơn

1968 - 1974

 

Tuệ Sỹ

--o0o--

Ngược xuôi nhớ nửa cung đàn

Ai đem quán trọ mà ngăn nẻo về.

Anh ôm giấc mộng đi hoang

Biết đâu mà kiếm trăng ngàn cho em.

 

 

Mục Lục

PHƯƠNG TRỜI VIỄN MỘNG

Mộng trường sinh

nh chim trời

ơng ngày cũ

Hoài niệm

Khung trời cũ

a cao nguyên

c huyền

Hận thu cao

Kết từ

 

GIẤC MƠ TRƯỜNG SƠN

Tự tình

Những năm anh đi

Một bóng trăng gầy

Phố trưa

Luống cải chân đồi

Ác mộng

Một thoáng chiêm bao

Ta biết

Cỏ dại ven bờ

Cuối năm

Bếp lửa giữa rừng khuya

Tống biệt hành

y khô

Anh sẽ về thăm phố cũ

Nhìn ngọn nến khuya

Trầm mặc

Nhớ dương cầm

i thơ bỏ sót

Tiếng gà gáy trưa

Dạ khúc

m em trong giấc chiêm bao

Tiếng nhạc vọng

i vẫn đợi

Ngồi giữa tha ma

Quán trọ của ngàn sao

Buổi sáng tập viết chữ thảo

Thương nhớ

i ca cô gái Trường Sơn

Hạ sơn

 

TĨNH TỌA

Trúc và nhện

nh minh

Hạt cát

Loạn thị

Vết rạn

Trăng

Bồi hồi

i ca cuối cùng

Mộng ngày

 

TĨNH THẤT 

MỘNG TRƯỜNG SINH

 

 

Đá mòn phơi nẻo tà dương

Nằm nghe nước lũ khóc chừng cuộc chơi

Ngàn năm vang một nỗi đời

Gió đưa cuộc lữ lên lời viễn phương

Đan sa rã mộng phi thường

Đào tiên trụi lá bên đường tử sinh

Đồng hoang mục tử chung tình

Đăm chiêu dư ảnh nóc đình hạc khô.

^

CÁNH CHIM TRỜI

 

 

Một ước hẹn đã chôn vùi tang tóc

Cánh chim trời xa mãi giữa lòng sâu

Nghe một nỗi hao mòn trong thoáng chốc

Một mùa thu một vạn tiếng kêu gào

Khuya còn lạnh sương mù và gió lốc

Thở hơi dài cát bụi cuốn chiêm bao.

Bên cửa sổ bên kia đồi sao mọc

Một lần đi là vĩnh viễn con tàu

Đi để nhớ những chiều pha tóc trắng

Mắt lưng chừng trông giọt máu phiêu lưu.

^

HƯƠNG NGÀY CŨ

 

 

Màu nắng xế ôi màu hương tóc cũ

Chiều trơ vơ chiều dạt mấy hồn tôi

Trời viễn mộng đọa đầy đi mấy thuở

Mộng kiêu hùng hay muối mặn giữa trùng khơi.

^

HOÀI NIỆM

 

Một đêm thôi mắt trầm sâu đáy biển

Hai bàn tay khói phủ tóc tơ xa

Miền đất đó trăng đã gầy vĩnh viễn

Từ vu vơ bên giấc ngủ mơ hồ.

 

Một lần định như sao ngàn đã định

Lại một lần nông nổi vết sa cơ.

Trời vẫn vậy vẫn mây chiều gió tĩnh

Vẫn một đời nghe kể chuyện không như

Vẫn sống chết với điêu tàn vờ vĩnh

Để mắt mù nhìn lại cõi không hư.

Một lần ngại trước thông già cung kỉnh

Chẳng một lần nhầm lẫn không ư ?

Ngày mai nhé ta chờ mi một chuyến

Hai bàn tay khói phủ tóc tơ xa.

^

KHUNG TRỜI CŨ

 

Đôi mắt ướt tuổi vàng cung trời hội cũ

Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang

Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ

Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn

Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở

Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan

Cười với nắng một ngày sao chóng thế

Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng

Đếm tóc bạc tuổi đời chưa đủ

Bụi đường dài gót mỏi đi quanh

Giờ ngó lại bốn vách tường ủ rủ

Suối rừng xa ngược nước xuôi ngàn.

^

MƯA CAO NGUYÊN

 

1.

Một con én một đoạn đường lây lất

Một đêm dài nghe thác đổ trên cao

Ta bước vội qua dòng sông biền biệt

Đợi mưa dầm trong cánh bướm xôn xao

2

Bóng ma gọi tên người mỗi sáng

Từng ngày qua từng tiếng vu vơ

Mưa xanh lên tóc huyền sương nặng

Trong giấc mơ lá dạt xa bờ.

3

Người đứng mãi giữa lòng sông nhuộm nắng

Kể chuyện gì nơi ngày cũ xa xưa

Con bướm nhỏ đi về trong cánh mỏng

Nhưng về đâu một chiếc lá xa mùa

4

Năm tháng vẫn như nụ cười trong mộng

Người mãi đi như nước chảy xa nguồn

Bờ bến lạ chút tự tình với bóng

Mây lạc loài ôi tóc cũ ngàn năm.

^

TÓC  HUYỀN

 

Tang thương một dải tóc huyền

Bãi dâu ngàn suối mấy miền hoang vu

Gởi thân gió cuốn xa mù

Áo xanh cát trắng trời thu muộn màng

Chênh vênh hoa đỏ nắng vàng

Gót xiêu dốc núi vai mang mây chiều

Tóc huyền loạn cả nguyên tiêu

Lãng du ai ngỡ cô liêu bạc đầu.

^

 

TỰ TÌNH

 

Còn nghe được tiếng ve sầu

Còn yêu đốm lửa đêm sâu bập bùng

Quê người trên đỉnh Trường sơn

Cho ta gởi một nỗi hờn thiên thu.

 

N.Tr.  4 - 1975

^

 

KẾT TỪ

 

Ngược xuôi nhớ nửa cung đàn

Ai đem quán trọ mà ngăn nẻo về.

^

HẬN THU CAO

 

 

Quì xuống đó nghe hương trời cát bụi

Đôi chân trần xuôi ảo ảnh về đâu

Tay níu lại những lần khân chìm nỗi

Hận thu cao mây trắng bỗng thay màu

Ta sẽ rủ gió lùa trên tóc rối

Giọng ân tình năn nỉ bước đi mau

Còi rộn rã bởi hoang đường đã đổi

Bởi phiêu lưu ngày tháng vẫn con tàu

Vẫn lăn lóc với đá mòn dứt nối

Đá mòn ơi cười một thuở chiêm bao.

Quì xuống nữa ngủ vùi trong cát bụi

Nửa chừng say quán trọ khóc lao xao

Tay níu nữa gốc thông già trơ trọi

Đứng bên đường nghe mối hận lên cao.

 

Nha Trang  1973

^

NHỮNG NĂM ANH ĐI

 

Ngọn gió đưa anh đi mười năm phiêu lãng

Nhìn quê hương qua chứng tích điêu tàn

Triều Đông hải vẫn thì thầm cát trắng

Truyện tình người và nhịp thở Trường sơn

 

Mười năm nữa anh vẫn lầm lì phố thị

Yêu rừng sâu nên khóe mắt rưng rưng

Tay anh với trời cao chim chiều rủ rỉ

Đời lênh đênh thu cánh nhỏ bên đường

 

Mười năm sau anh băng rừng vượt suối

Tìm quê hương trên vết máu đồng hoang

Chiều khói nhạt như hồn ai còn hận tủi

Từng con sông từng huyết lệ lan tràn.

 

Mười năm đó anh quên mình sậy yếu

Đôi vai gầy từ thuở dựng quê hương

Anh cúi xuống nghe núi rừng hợp tấu

Bản tình ca vô tận của Đông phương

 

Và ngày ấy anh trở về phố cũ

Giữa con đường còn rợp khói tang thương

Trong mắt biếc mang nỗi hờn thiên cổ

Vẫn chân tình như mưa lũ biên cương.

 

N.Tr. 4 - 1975

^

MỘT BÓNG TRĂNG GẦY

 

Nằm ôm một bóng trăng gầy

Vai nghiêng tủi nhục hờn lay mộng tàn

Rừng sâu mấy nhịp Trường sơn

Biển đông mấy độ triều dâng ráng hồng

Khóc tràn cuộc lữ long đong

Người đi còn một tấm lòng đơn sơ ?

Máu người pha đỏ sắc cờ

Phương trời xẻ nửa giấc mơ dị thường

Quân hành đạp nát tà dương

Khúc ca du tử bẽ bàng trên môi

Tình chung không trả thù người

Khuất thân cho trọn một đời luân lưu

 

N.Tr.  4 - 1975

^

 

 

ÁC MỘNG

Lại ác mộng bởi rừng khuya tàn bạo đấy

Thịt xương người vung vãi lối anh đi

Nhưng đáy mắt không căm thù đỏ cháy

Vì yêu em trên lá đọng sương mai

Anh chiến đấu nhọc nhằn như cỏ dại

Thoảng trông em tà áo mỏng vai gầy

Ôi hạnh phúc anh thấy mình nhỏ bé

Chép tình yêu trên trang giấy thơ ngây

Đời khách lữ biết bao giờ yên nghỉ

Giữa rừng khuya nằm đợi bóng sao Mai

Để một thoáng giấc mơ tàn kinh dị

Dáng em buồn bên suối nhỏ mây bay

 

Rừng Vạn Giã 76

^

PHỐ TRƯA

 

 

Phố trưa nắng đỏ cờ hồng

Người yêu cát bụi đời không tự tình

Sầu trên thế kỷ điêu linh

Giấc mơ hoang đảo thu hình tịch liêu

Hận thù sôi giữa ráng chiều

Sông tràn núi lở nước triều mênh mông

Khói mù lấp kín trời đông

Trời ơi, tóc trắng rủ lòng quê cha

Con đi xào xạc tiếng gà

Đêm đêm trông bóng Thiên hà buồn tênh

Đời không cát bụi chung tình

Người yêu cát bụi quê mình là đâu ?

 

N.Tr.  4 - 1975

 

^

 

 

LUỐNG CẢI CHÂN ĐỒI

 

Vác cuốc xuống chân đồi

Nắng mai hồng đôi môi

Nghiêng vai hờn tuổi trẻ

Máu đỏ rợn bên trời

 

Sức yếu lòng đất cứng

Sinh nhai tủi nhục nhiều

Thân gầy tay cuốc nặng

Mắt lệ nóng tình yêu

 

Thầy tóc trắng bơ vơ

Con mắt xanh đợi chờ

Đèn khuya cùng lẻ bóng

Khúc ruột rối đường tơ

 

Tuổi Thầy trông cánh hạc

Cánh hạc vẫn chốc mồng

Mắt con mờ ráng đỏ

Ráng đỏ lệ lưng tròng

 

Chân đồi xanh luống cải

Đời ta xanh viễn phương

Sống chết một câu hỏi

Sinh nhai lỡ độ đường.

 

Nh.Tr. 1975

^

TA BIẾT

 

Ta biết mi bọ rùa

Gặm nhắm tàn dãy bí

Ta vì đời thiệt hơn

Khổ mhọc mòn tâm trí

 

Ta biết mi là dế

Cắn đứt chân cà non

Ta vì đời đổ lệ

Nên phong kín nỗi hờn

 

Ta biết mi là giun

Chui dưới tầng đất thẳm

Ta vì đời thiệt hơn

Đêm nằm mơ tóc trắng.

 

Rừng Vạn Giã 76

 

^

 

CỎ DẠI VEN BỜ

 

Không vì đời quẫn bức  

Nhưng vì yêu rừng sâu  

Bước đường vần tủi nhục  

Biết  mình đi về đâu  

 

Ta muốn đi làm thuê  

Đời không thuê sức yếu  

Ta mộng phương trời xa  

Trời buồn mây nặng trĩu  

 

Ven bờ thân cỏ dại  

Sức sống thẹn vai gầy  

Tóc trắng mờ biên ải  

Nỗi hờn mây không bay  

 

Mây không trôi về bắc  

Người mơ về Trường sơn  

Nắng chiều rưng tủi nhục  

Người trông trời viễn phương.  

 

Rừng Vạn Giã 76

^

MỘT THOÁNG CHIÊM BAO

 

Người mắt biếc ngây thơ ngày hội lớn

Khóe môi cười nắng quái cũng gầy hao

Như cò trắng giữa đồng xanh bất tận

Ta yêu người vì khoảnh khắc chiêm bao

 

Rừng Vạn giã 1976

^

 

 

 

CUỐI NĂM

 

Lận đận năm chầy nữa  

Sinh nhai ngọn gió rừng  

Hàng cà phơi nắng lụa  

Ngần ngại tiếng tha phương.  

 

Rừng Vạn Giã 77

^

 

 

BẾP LỬA GIỮA RỪNG KHUYA

 

Ai biết mình tóc trắng  

Vì yêu ngọn nến tàn  

Rừng khuya bên bếp lạnh  

Ngồi đợi gió sang canh.  

 

Rừng Vạn Giã 77

^

 

TỐNG BIỆT HÀNH

 

Một bước đường thôi nhưng núi cao

Trời ơi mây trắng đọng phương nào  

Đò ngang neo bến đầy sương sớm  

Cạn hết ân tình, nước lạnh sao?

Một bước đường xa, xa biển khơi  

Mấy trùng sương mỏng nhuộm tơ trời  

Thuyền chưa ra bến bình minh đỏ  

Nhưng mấy nghìn năm tống biệt rồi  

Cho hết đêm hè trông bóng ma  

Tàn thu khói mộng trắng Ngân hà  

Trời không ngưng gió chờ sương đọng  

Nhưng mấy nghìn sau ố nhạt nhòa  

Cho hết mùa thu biệt lữ hành  

Rừng thu mưa máu dạt lều tranh 

Ta so phấn nhụy trên màu úa,  

Trên phím dương cầm, hay máu xanh.

 

Nh.Tr. 77

^

CÂY KHÔ

 

Em xỏa tóc cho cây khô sầu mộng  

Để cây khô mạch suối khóc thương nhau  

Ta cúi xuống trên nụ cười chín mọng  

Cũng mơ màng như phố thị nhớ rừng sâu.  

 

Rừng Vạn Giã 77

^

 

 

 

 

 

BÀI THƠ BỎ SÓT

 

 

(...)

Bóng tôi xa đêm dài phố thị  

Nhớ con đường thơm ngọt môi em  

Ôi là máu tủi hờn nô lệ  

Bóng tôi mờ suối nhỏ đêm đêm.

 

 

Saigòn  78

^

ANH SẼ VỀ THĂM PHỐ CŨ

 

Mười năm sau anh sẽ về thăm phố cũ  

Màu Trường sơn pha nắng rực trưa hè  

Anh vẫn nhớ những con đường bụi đỏ  

Và tình yêu trong ánh mắt rã rời.

 

Rừng Vạn Giã 77

^

 

NHÌN NGỌN NẾN KHUYA

 

Ta cúi xuống trên chân người bụi đỏ  

Để nhìn sâu trong vết tích hoang đường  

Ta sống lại trên môi cười rạng rỡ  

Để nhìn sâu trong ngọn nến tàn canh.  

 

Nh.Tr. 77

^

 

NHỚ DƯƠNG CẦM

 

Tự hôm nào suối tóc ngọt lời ca

Tay em rung trên những phím lụa ngà

Thôi huyễn tượng xô người theo cát bụi

Vùng đất đỏ bàn chân ai bối rối

Đạp cung đàn sưong ứa đọng vành môi

Đưòng xanh xanh phơn phơt nụ ai cưòi

Như tơ liễu ngại ngùng lay nắng nhạt

Lời tiễn biệt nói gì sau tiếng hát

Hỏi phưong nào cho nguyện ước Trưòng sơn

Lời em ca phong kín nhụy hoa hờn

Anh trĩu nặng núi rừng trong đáy mắt

Mờ phố thị những chiều hôn suối tóc

Bóng ai ngồi so phím lụa đàn xưa.

^

 

 

 

TRẦM MẶC

 

 

Anh ôm chồng sách cũ

Trầm mặc những đêm dài

Xót xa đời lữ khách

Mệnh yểu thế mà hay.

 

Nh.Tr. 77

^

 

 

DẠ KHÚC

 

Tiếng ai khóc trong đêm trường uất hận  

Lời ai ru trào máu lệ bi thương 

Hồn ai đó đôi tay gầy sờ soạng 

Là hồn tôi tìm dấu cũ quê hương

Ai tóc trắng đìu hiu trên đỉnh tuyết  

Bước chập chờn heo hút giữa màn sương  

Viên đá cuội mấy nghìn năm cô quạnh  

Hồn tôi đâu trong dấu tích hoang đường ?  

 

 Saigòn  78

^

TÌM EM TRONG GIẤC CHIÊM BAO

 

 

Ta tìm em trong giấc chiêm bao

Nỗi buồn thu nhỏ hàng cây cao

Cháy đỏ mùa đông ta vẫn lạnh

Bóng tối vương đầy đôi mắt sâu

 

Yêu em dâng cả ráng chiều thu

Em đốt tình yêu bằng hận thù

Cháy đỏ mùa đông ta vẫn lạnh

Giấc mơ không kín dãy song tù.

 

Trại giam X.4  Sàigòn 79

^

 

TIẾNG NHẠC VỌNG

 

Ta nhớ mãi ngày Đông tràn ruợu ngọt

Ngày hội mùa ma quỷ khóc chơi vơi

Trưa phố thị nhạc buồn loang nắng nhạt

Chìm hư vô đáy mắt đọng ngàn khơi

Đây khúc nhạc đưa hồn lên máu đỏ

Bước luân hồi chen chúc cọng lau xanh

Xô đẩy mãi sóng vàng không bến đổ

Trôi lênh đênh ma quỷ rắc tro tàn.

Vẫn khúc điệu tự ngàn xưa ám khói

Ép thời gian thành ruợu máu trong xanh

Ruợu không nhạt mà thiên tài thêm cát bụi

Thì ân tình ngây ngất cõi mong manh

Ôi tiết nhịp thiên tài hay quỉ mị

Xô hồn ta lảo đảo giữa tường cao

Trưa dài lắm ta luân hồi vô thủy

Đỗi hình hài con mắt vẫn đầy Sao.

 

Trại giam X.4  Sài gòn 79

^

 

TÔI VẪN ĐỢI

 

Tôi vẫn đợi những đêm dài khắc khoải  

Màu xanh xao trong tiếng khóc ven rừng  

Trong bóng tối hận thù, tha thiết mãi  

Một vì sao bên khóe miệng rưng rưng.

Tôi vẫn đợi những đêm đen lặng gió  

Màu đen tuyền ánh mắt tự ngàn xưa  

Nhìn hun hút cho dài thêm lịch sử  

Dài con sông tràn máu lệ quê cha.  

Tôi vẫn đợi suốt đời quên sóng vỗ  

Quên những người xuôi ngược Thái Bình Dương  

Người ở lại giữa lòng tay bạo chúa  

Cọng lau gầy trĩu nặng ánh tà dương  

Rồi trước mắt ngục tù thân bé bỏng  

Ngón tay nào gõ nhịp xuống tường rêu  

Rồi nhắm mắt ta đi vào cõi mộng  

Như sương mai, như ánh chớp, mây chiều.  

 

Sài gòn 78

^

 

NGỒI GIỮA THA MA

 

Lửa đã tắt từ buổi đầu sáng thế 

Một kiếp người ray rứt bụi tro bay  

Tôi ngồi mãi giữa tha ma mộ địa 

Lạnh trăng tà lụa trắng trải rừng cây  

Khuya rờn rợn gió vèo run bóng quỷ  

Quỳ run run hôn mãi lóng xương gầy  

Khóc năn nỉ sao hình hài chưa rã  

Để hồn tan theo đớm lửa ma trơi  

Khi tâm tư chưa là gỗ mục  

Lòng đất đen còn giọt máu xanh ngời.  

 

Sài gòn 79

^

QUÁN TRỌ CỦA NGÀN SAO

 

 

Mắt em quán trọ của ngàn sao

Ngọt ngất hoang sơ ánh rượu đào

Pha loãng nắng tà dâng cát bụi

Ấm lòng khách lữ bước lao đao.

Mắt huyền thăm thẳm mượt đêm nhung

Mưa hạt long lanh rọi nến hồng

Sương lạnh đưa người xanh khói biển

Bình minh quán trọ nắng rưng rưng.

 

Trại giam Phan đăng lưu, Sài gòn 79

^

 

 

BUỔI SÁNG TẬP VIẾT CHỮ THẢO

 

Sương mai lịm khói trà

Gió lạnh vuốt tờ hoa

Nhè nhẹ tay nâng bút

Nghe lòng rộn âm ba.

 

Sài gòn 80

^

THƯƠNG NHỚ

 

Mười lăm năm một bước đường

Đau lòng lữ thứ đoạn trường Cha ơi  

Đêm dài tưởng tượng Cha ngồi

Gối cao tóc trắng rã rời thân con  

Phù sinh một kiếp chưa tròn  

Chiêm bao hạc trắng hãi hùng thiên cơ  

Tuần trăng cữ nước tình cờ  

Lạc loài du tử mắt mờ viễn phương  

Tàn canh mộng đổ vô thường  

Bơ vơ quán trọ khói sương đọa đày.  

 

N.Tr. 76

^

 

BÀI CA CÔ GÁI TRƯỜNG SƠN

 

 

Nàng lớn lên giữa Quê hương đổ nát

Tay mẹ gầy mà đất sống hoang khô

Đàn em nhỏ áo chăn không đủ ấm

Tuổi trăng tròn quanh má đọng sương thu.

 

Nửa đêm lạnh tóc nàng hương khói nhạt

Bóng cha già thăm thẳm tận u linh

Tuổi hai mươi mà đêm dài sương phụ

Ngọn đèn tàn tang trắng phủ mông mênh.

 

Suốt mùa đông nàng ngồi thêu áo cưới

Đẹp duyên người mình vẫn phận rong rêu

Màu hoa đỏ tay ai nâng cánh bướm

Mà chân mình nghe cát bụi đìu hiu

 

Vào buổi sáng sao mai mờ khói hận

Nghe quanh mình lang sói gọi bình minh

Đàn trẻ nhỏ dắt nhau tìm xó chợ

Tìm tương lai tìm rác rưới mưu sinh.

 

Từ những ngày Thái Bình Dương dậy sóng  

Quê hương mình khô quặn máu thù chung  

Nàng không mơ buổi chiều phơi áo lụa  

Mơ Trường Sơn vời vợi bóng anh hùng.  

Từ buổi ấy nghe tim mình thổn thức  

Nàng yêu người dâng trọn khối tình chung  

Không áo cưới mà âm thầm chinh phụ  

Không chờ mong mà ước nguyện muôn trùng  

Rồi từ đó tóc thề cao ước nguyện  

Nên bàn chân mòn đá sỏi Trường Sơn  

Thân bé bỏng dập dìu theo nước lũ  

Suối rừng xa ánh mắt vọng hoa ngàn  

Trường Sơn ơi bóng tùng quân ngạo nghễ  

Phận sắn bìm lây lất với hoàng hôn  

Quê hương ơi mấy nghìn năm máu lệ  

Đôi vai gầy dâng trọn cả mùa xuân.  

 

Sài gòn 80

^

 

 

HẠ SƠN

 

Ngày mai sư xuống núi

Áo mỏng sờn đôi vai

Chuỗi hạt mòn năm tháng

Hương trầm lỡ cuộc say

 

Bình minh sư xuống núi

Tóc trắng hờn sinh nhai

Phương đông mặt trời đỏ

Mùa hạ không mây bay

 

Ngày mai sư xuống núi

Phố thị bước đường cùng

Sư ho trong bóng tối

Điện Phật trầm mông lung

 

Bình minh sư xuống núi

Khóe mắt còn rưng rưng

Vì sư yêu bóng tối

Ác mộng giữa đường rừng

 

Tháng 9/1983

^

 

 

Ôi nỗi buồn từ ngày ta lạc bước

Cố quên mình là thân phận thần tiên.

 

 

TRÚC VÀ NHỆN

 

1

Nắng sớm in tường bạc

Trúc gầy ngả bóng xanh

Tâm tư lắng tĩnh mặc

Tơ nhện buông xuôi cành

 

2

Trúc biếc che ngày nắng

Hương chiều đuổi mộng xa

Phương trời nhuộm ráng đỏ

Tóc trắng nhện tơ lòa

 

3

Gió khẽ lay cành trúc

Huơng vàng ánh nhện tơ

Buông rời giấc tịnh tọa

Nghe động phương trời xa

 

4

Ngõ vào qua khóm trúc

Cửa khép vượt đường mây

Tá túc trăng hờn nhện

Nghiêng nghiêng áo lụa dài.

 

5

Trúc già ngọn phơi phới

Trời hận tuôn mưa rào

Nặng trĩu tình tơ nước

Trúc già lặng cúi đầu.

^

 

BÌNH MINH

 

Tiếng trẻ khóc ngân vang lời vĩnh cửu  

Từ nguyên sơ sông máu thắm đồng xanh  

Tôi là cỏ trôi theo dòng thiên cổ

Nghe lời ru nhớ mãi buổi bình minh.  

Buổi vô thủy hồn tôi từ đáy mộ  

Uống sương khuya tìm sinh lộ viễn trình  

Khi nắng sớm hôn nồng lên nụ nhỏ  

Tôi yêu ai, trời rực sáng bình minh?   

Đôi cò trắng yêu nhau còn bỡ ngỡ  

Sao mặt trời thù ghét tóc nàng xinh?  

Tôi lên núi tìm nỗi buồn đâu đó  

Sao tuổi thơ không khóc buổi bình minh ?

^

HẠT CÁT

 

Nữ vương ngự huy hoàng trong ráng đỏ  

Cài sao hôm lấp lánh tóc mai  

Bà cúi xuống cho đẹp lòng thần tử  

Kìa, khách lạ, ngươi là ai ?  

 

Tôi sứ giả Hư vô  

Xin gởi trong đôi mắt Bà  

Một hạt cát.

^

 

TRĂNG

 

1

Nhà đạo nguyên không khách

Quanh năm bạn ánh đèn

Thẹn tình Trăng liếc trộm

Bẽn lẽn núp sau rèm.

 

2

Yêu nhau từ vạn kiếp

Nhìn nhau một thoáng qua

Nhà đạo nguyên không nói

Trăng buồn trăng đi xa.

^

blank

 

BÀI CA CUỐI CÙNG

 

Chim trời xếp cánh

Hát vu vơ mấy tiếng trong lồng;

Nhớ mãi rừng cây thăm thẳm

Ủ tâm tư cho hạt thóc cay nồng

Rát bỏng với nỗi hơn khổ nhục

Nó nhịn ăn

Rồi chết gục.

 

Ta đã hát những bài ca phố chợ:

Người ăn mày kêu lịch sử đi lui;

Chàng tuổi trẻ cụt chân từ chiến địa

Vỗ lề đường đoán mộng tương lai.

 

Lộng lẫy chiếc lồng son

Hạt thóc căng nỗi hờn

Giữa tường cao bóng mát

Âm u lời ca khổ nhục

Nó nhịn ăn

Và chết.

 

Ta đã hát bài ca của suối:

Gã anh hùng bẻ vụn mặt trời,

Gọi quỉ sứ từ âm ty kéo dậy,

Ngập rừng xanh lấp lánh ma trơi.

 

Đêm qua chiêm bao ta thấy máu,

Từ sông Ngân đổ xuống cõi người

Bà mẹ xoi tim con thành lỗ,

Móc bên trong hạt ngọc sáng ngời.

 

Lồng son hạt cơm trắng

Cánh nhỏ run uất hận

Tiếng hát lịm tắt dần

Nó đi về vô tận.

^

 

 

MỘNG NGÀY

 

Ta cỡi kiến đi tìm tiên động

Cõi trường sinh đàn bướm dật dờ.

Cóc và nhái lang thang tìm sống,

Trong hang sâu con rắn nằm mơ.

 

Đầu cửa động đàn ong luân vũ

Chị hoa rừng son phấn lẳng lơ.

Thẹn hương sắc lau già vươn dậy;

Làm tiên ông tóc trắng phất phơ.

 

Kiến bò quanh nhọc nhằn kiếm sống

Ta trên lưng món nợ ân tình.

Cũng định mệnh lạc loài Tổ quốc,

Cũng tình chung tơ nắng mong manh.

 

Ta hỏi kiến nơi nào cõi tịnh

Ngoài hư không có dấu chim bay,

Từ tiếng gọi màu đen đất khổ,

Thắp tâm tư thay ánh mặt trời?

 

Ta gọi kiến, ngập ngừng mây bạc;

Đường ta đi, non nước bồi hồi.

Bóc quá khứ, thiên thần kinh ngạc;

Cắn vô biên trái mộng vỡ đôi.

 

Non nước ấy trầm ngâm từ độ

Lửa rừng khuya yêu xác lá khô.

Ta đi tìm trái tim đã vỡ;

Đói thời gian ta gặm hư vô.

 

Sài gòn 1984

^

TIẾNG GÀ GÁY TRƯA

 

 

 

Gà xao xác gọi hồn ta từ quá khứ

Về nơi đây cùng khốn với điêu linh

Hương trái đắng mùa thu buồn bụi cỏ

Ôi ngọt ngào đâu mái tóc em xinh

Từng tiếng lẻ loi buồn thống thiết

Nghe rộn ràng từ vết lở con tim

Từ nơi đó ta ghi lời vĩnh biệt

Nắng buồn ơi là đôi mắt ân tình

Còi xa vắng giữa trưa nào lạc lõng  

Môi em hồng ta ước một vì sao  

Trưa dài lắm nhưng lòng tay bé bỏng  

Để vươn dài trên vừng trán em cao.  

 

Saigòn  78

 

 

 

 

 

 

LOẠN THỊ

 

 

Cắt gân máu chiêm bao quỉ hiện 

Ai làm gì bên chiếc ghế mây  

Vách tường trắng bàn tay năm ngón  

Một bông hồng năm cánh đang xoay.  

Chồng gối cao không thấy mặt trời  

Trên khung cửa con chim thắt cổ  

Đàn kiến bò hạt cát đang rơi  

Tôi nhắm mắt trầm ngâm ánh lửa.

 

 

 

 

 

 

 

VẾT RẠN

 

 

Áo lụa mỏng đẹp bờ vai thiếu phụ  

Tóc nàng xanh chỉ nói một tình riêng  

Tôi nhạc sỹ, nhưng âm thầm ngược gió  

Nàng yêu chồng cho giấc ngủ bình yên.  

Nắng lụa đỏ phủ tường rêu xám bạc  

Lá cây xanh nghiêng xuống mắt mơ màng  

Người có biết mặt trời kia sẽ tắt?  

Tôi yêu người từ vết rạn thời gian.

^

 

 

 

 

 

 

BỒI HỒI

 

Thời gian đi khấp khiểng  

Để rụng phấn rơi hồng  

Tơ nắng dài tâm sự  

Bồi hồi mộng vẫn không.

^

 

TĨNH THẤT

2000 2001

 

 

 

1.

Cho tôi một hạt muối tiêu

Bờ môi em nhạt nắng chiều lân la

Tôi đi chấn chỉnh sơn hà

Hồng rơi vách đá mù sa thị thành.

 

Oct. 20

 

 2.

Đến đi vó ngựa mơ hồ

Dấu rêu còn đọng trên bờ mi xanh

 

3.

 Nghìn năm trước lên núi

Nghìn năm sau xuống lầu

Hạt cải tròn con mắt

Dấu chân người ở đâu?

 

4.

Ta không buồn,

có ai buồn hơn nữa?

Người không đi,

sông núi có buồn đi?

Tia nắng mỏng soi mòn khung cửa;

Để ưu phiền nhuộm trắng hàng mi. 

Ta lên bờ,

nắng vỗ bờ róc rách.

Gió ở đâu mà sông núi thì thầm?

Kìa bóng cỏ nghiêng mình che hạt cát

Ráng chiều xa, ai thấy mộ sương dầm?

 

5.

Lon sữa bò nằm im bên chợ;

Con chó lạc

đến vỗ nhịp

trời mưa.

Tôi lang thang

đi tìm cọng cỏ

Nó nhìn tôi

vô tư.

 

6.

Thuyền ra khơi, có mấy tầng tâm sự?

Nắng long lanh, bóng nước vọt đầu ghềnh.

 

7.

Trời cuối thu se lạnh

Chó giỡn nắng bên hè

Nắng chợt tắt

Buồn lê thê.

  

8.

Lời rao trong ngõ hẽm:

Đồng hồ điện!

Cầu dao!

Công tắc!

Những lời rao chợt đến chợt đi.

Một trăm năm mưa nắng ra gì,

Cánh phượng đỏ đầu hè, ai nhặt?

 

9.

Nghe luyến tiếc như sao trời mơ ngủ

Đêm mênh mông để lạc lối phù sinh

Ánh điện đường vẫn nhìn trơ cửa sổ

Ngày mai đi ta vẽ lại bình minh.

 

10.

Để trong góc tim một quả xoài,

Khi buồn vớ vẩn lấy ra nhai

Hỏi người năm cũ đi đâu hết?

Còn lại mình ta trên cõi này. 

Anh vẽ hình tôi, quên nửa hình.

Nửa nằm quán trọ, nửa linh đinh.

Nửa trên thiên giới, quần tiên hội,

Nửa thức đêm dài, ôi u minh. 

 

11.

Lặng lẽ nằm im dưới đáy mồ;

Không trăng không sao mộng vẩn vơ.

Tại sao người chết, tình không chết?

Quay mấy vòng đời, môi vẫn khô.

 

12.  

Một hai ba

những ngày quên lãng;

Tôi vùi đầu trong lớp khói mù.

Khói và bụi

chen nhau thành tư tưởng;

Nhưng bụi đường lêu lỏng bến thâm u.

 

13.

Bỏ mặc đàn bò đôi mắt tình diệu vợi,

Ta lên trời, làm Chúa Cả Hư Vô.

Nhìn xuống dưới mặt đất dày khói thuốc;

Loài người buồn cho chút nắng hong khô.

 

14. 

Giữa Thiên đường rong chơi lêu lổng.

Cõi vĩnh hằng mờ nhạt rong rêu.

Ta đi xuống quậy trần hoàn nổi sóng;

Đốt mặt trời vô hạn cô liêu.

 

15.

Con trâu trắng thẩn thờ góc phố

Nỗi hoài hương nhơi mãi nhúm trăng mòn

Đám sẻ lạnh gật gù trên mái đỏ;

Sương chiều rơi có thấy lạnh nhiều hơn?

Một chuỗi rắn rình mò trong hẻm nhỏ;

Không bụi đường đâu có chỗ đi hoang?

 

 

16. 

Bứt cọng cỏ

Đo bóng thời gian

Dài mênh mang 

 

17.

 Cho xin chút hạt buồn thôi;

Để cho ngọn gió lên đồi rắc mưa.

Gió qua ngõ phố mập mờ;

Mưa rơi đâu đó mấy bờ cỏ lau.

Nắng trưa phố cổ úa màu,

Tôi đi qua mộng đồi cao giật mình.

  

18.

Lão già trên góc phố

Quằn quại trời mưa dông

Áo lụa gầy hoa đỏ

Phù du rụng xuống dòng

 

19.

 

Anh đi để trống cụm rừng

Có con suối nhỏ canh chừng sao Mai

Bóng anh dẫm nát điện đài

 

20. 

Ôi nỗi buồn

Thần tiên vĩnh cửu.

Nhớ luân hồi

cát bụi đỏ mắt ai.

 

21.

Tiếng muỗi vo ve

Người giật mình tỉnh giấc

Ngoài xa kia

Ai đang đi?

 

Nước lũ tràn

Em nhỏ chết đuối

Tôi ngồi trên bờ

Vuốt ngọn cỏ mơ.

 

22.

Người hận ta

Bỏ đi trong thiên hà mộng du

Bóng thiên nga bơ vơ.

 

Nghìn năm sau

Trong lòng đất sâu

Thắm hạt mưa rào

Giọt máu đổi màu.

 

23.

Hoang vu

Cồn cát cháy

Trăng mù

 

Hoang vu

Cồn cát

Trăng mù

 

Cỏ cây mộng mị

Cơ đồ nước non

 

24. 

Người đi đâu bóng hình mòn mỏi

Nẽo tới lui còn dấu nhạt mờ

Đường lịch sử

Bốn nghìn năm dợn sóng

Để người đi không hẹn bến bờ.

 

25.

Gió cao bong bóng vỡ

Mây sương rải kín đồng

Thành phố không buồn ngủ

Khói vỗ bờ hư không

 

26.

Đàn cỏ đứng gập ghềnh không ngủ

Ngóng chân trời con mắt u linh

Chân trời sụp ngàn cây bóng rủ

Cỗng luân hồi mở rộng bình minh

 

27. 

Chờ dứt cơn mưa ta vô rừng

Bồi hồi nghe khói lạnh rưng rưng.

Ngàn lau quét nắng lùa lên tóc;

Ảo ảnh vô thường, một thoáng chưng?

 

Mùng 1 Tân Tỵ

  

28.

Ơ kìa, nắng đỏ hiên chùa.

Trăng non rỏ máu qua mùa mãn tang.

Áo thầy bạc thếch bụi đường.

Khói rêu ố nhạt vách tường dựng kinh.

  

29.

Người không vui, ta đi về làm ruộng.

Gieo gió xuân chờ đợi mưa hè.

Nghe cóc nhái gọi dồn khe suối

Biết khi nào phố chợ chắn bờ đê.

 

Mùng 1 tháng Giêng

 

30.

Thao thức đêm khuya trộm bóng ma.

Ẩn tình khách trọ, nến đâm hoa.

Chồi mai trẩy lá, mùa xuân đợi.

Đã quá mùa xuân ánh điện nhòa.

 

31. 

Ơi người cắt cỏ ở bên sông,

Nước cuộn ngoài khơi có bận lòng?

Phấn liễu một thời run khóe mọng;

Hương rừng mờ nhạt rải tầng không.

 

32. 

Khói ơi bay thấp xuống đi

Cho ta nắm lại chút gì thanh xuân

Ta đi trong cõi Vĩnh hằng

Nhớ tàn cây nhỏ mấy lần rụng hoa

^