Lời cảm ơn dành tặng Mẹ
Mẹ vậy đấy, mẹ sống chân thật và luôn trung thực với điểm yếu của mình. Mẹ không ngại ngần nói lời xin lỗi và luôn làm những điều tốt nhất để không làm tổn thương đến những người mình thương mến.
Mẹ biết không? Mỗi ngày ở bên mẹ với con là một ngày học thêm được bao điều thú vị như thể viết tiếp được một trang sách thật hay trong cuộc sống của mình. Con còn nhớ, có lúc con rất thích để móng tay và tô màu xanh đỏ. Mẹ đã cầm tay con bảo rằng: “Đôi bàn tay con không cần tô vẽ cũng rất đẹp và mềm mại. Tuổi còn nhỏ, con đừng để móng tay sẽ mất vệ sinh. Đôi bàn tay đẹp chỉ để ngắm nhìn. Còn nếu con muốn thấy ánh sáng tuyệt vời từ đôi bàn tay mình, con hãy nhắc bàn tay làm những việc có ích tùy theo sức của mình con ạ”.
Ôi chao, bàn tay con nằm gọn trong đôi tay mẹ sao ấm áp đến thế! Đôi tay mẹ đã nấu những bữa ăn đơn giản nhưng ngon miệng, đôi tay mẹ vất vả làm việc nhà thay cả phần bố hay đi vắng, đôi tay mẹ chăm sóc những chậu hoa nho nhỏ, đôi tay mẹ vỗ lưng cho chúng con... Khắp cả ngôi nhà, trong cả giấc mơ, nơi nào cũng mang dấu của đôi bàn tay mẹ.
Cũng có lần không biết có điều gì đó căng thẳng giữa hai bố mẹ (bình thường mẹ luôn nhường nhịn và mẹ không to tiếng bao giờ) mà mẹ khóc nhiều ngày. Chưa bao giờ con thấy mẹ buồn lâu đến thế. Cả hai chị em con ôm lấy mẹ và cùng khóc. Sau khi lặng đi khá lâu, mẹ nói: “Mẹ xin lỗi các con đã không kìm nén được cảm xúc của mình. Lúc này mẹ cảm thấy mỏi mệt và kiệt sức. Nhưng từ ngày mai, mẹ sẽ vui vẻ trở lại. Các con hãy ngoan để trở thành điểm tựa của mẹ nữa. Và bàn tay chúng mình sẽ chỉ để làm những việc có ích thôi”
Mẹ vậy đấy, mẹ sống chân thật và luôn trung thực với điểm yếu của mình. Mẹ không ngại ngần nói lời xin lỗi và luôn làm những điều tốt nhất để không làm tổn thương đến những người mình thương mến. Chính phẩm chất này của mẹ đã dạy chúng con biết sống có trách nhiệm hơn. Mẹ dạy chúng con giữ quần áo thật sạch sẽ, lành lặn, tiết kiệm bút, vở để dành cho các bạn học sinh nghèo vùng xa. Mẹ gấp từng tấm khăn ấm, cẩn thận cùng chúng con đếm và xếp những đồng tiền tiết kiệm mang đến ủng hộ các trung tâm trẻ em cơ nhỡ. Mẹ dạy chúng con sẵn lòng san sẻ thức ăn ngon cho người lỡ bữa và luôn khuyến khích chúng con sống với yêu thương rộng mở với ngay cả những bạn không có thiện cảm với mình.
Nhìn đôi tay mảnh dẻ làm biết bao việc của mẹ, con cứ hình dung, bàn tay mẹ chạm tới đâu, nơi đó sẽ ấm áp và yên bình. Cùng với đôi bàn tay của tình thương yêu ấy, in đậm trong tâm trí con luôn có ánh nhìn ân cần của mẹ với từng người thân. Chỉ một nét căng thẳng, một tiếng thở dài của bố, một vệt xước trên chân cậu em ham nghịch ngợm, một chút bối rối ẩm ương tuổi cảm nắng của con cũng không dấu được mẹ. Mẹ luôn nhìn rất thẳng và như đọc được cả những ý nghĩ của mọi người với ánh mắt thật hiền từ
Khi hai chị em con mắc lỗi mà dấu mẹ, mẹ gọi chúng con lại và hỏi: “Các con hãy nhìn thật sâu vào mắt mẹ xem có thấy gì không?” rồi mẹ nói tiếp: “Mẹ không phạt các con khi các con có lỗi. Nhưng sẽ phạt khi các con che dấu lỗi của mình. Bởi nếu các con làm như vậy thì cái lỗi ấy mãi mãi vẫn còn. Hãy nhìn vào nó và tạm biệt nó bằng một hành động trung thực. Con sẽ thấy nhẹ nhõm vì trung thực là một đức tính cần thiết để các con trở thành người mạnh mẽ.
Nhìn vào đôi mắt mẹ, các con có thấy bóng các con in trong mắt mẹ không? Dù các con ở đâu, ánh mắt mẹ sẽ luôn dõi theo các con. Mẹ đâu có đi tìm lỗi của các con để phạt. Mẹ nhìn theo các con để nâng các con dậy khi các con cần. Và điều quan trọng nhất là để cổ vũ các con khi các con đuối sức, uốn nắn cho các con trở thành người có ích. Trong bóng tối, hay ở bất cứ nơi đâu các con sẽ vẫn có mẹ ở bên…”
Bây giờ thì con đã hiểu. Khi chúng con cùng mẹ đến thăm làng trẻ mồ côi, mẹ đã chỉ cho chúng con thấy, chúng con hạnh phúc hơn nhiều bạn nhỏ mắc bệnh hiểm nghèo, nhiều bạn nhỏ còn thiếu một gia đình để mỗi lúc buồn vui có thể khóc một cách bình yên, hờn giận một cách tự nhiên. Và hơn cả, là mẹ dạy chúng con biết sống xứng đáng với những yêu thương, may mắn mình có được.
Mẹ ơi! Con thay mặt cả nhà mình gửi lời cảm ơn đến mẹ nhé. Mẹ đã cho chúng con thấy, cuộc sống không chỉ là một món quà. Cuộc sống của mỗi người còn là một đặc ân. Ta phải tự viết vào cuốn sách cuộc đời mình những trang đẹp đẽ thay vì cái bóng của sự yếu đuối từ những điều vị kỷ và không trung thực. nơi nào có mẹ, nơi đó tràn ngập ánh sáng bình yên. Chúng con hạnh phúc vì có mẹ!
Nguyễn Ngọc Chân
Tạp chí Nghiên cứu Phật học số 4 năm 2014