Chùa Phật Ân 475 Minnesota Avenue Roseville, MN 55113. Tel: (651) 482-7990 - Web: www.PhatAn.org. Email: chua_phatan@yahoo.com.

Chúng ta đang sống trong một xã hội thiếu thốn

11 Tháng Mười Một 20179:03 CH(Xem: 3961)
Chúng ta đang sống trong một xã hội thiếu thốn

Chúng ta đang sống trong một xã hội mà lúc nào ta cũng thấy mọi thứ là chưa đủ với mình. Cuộc sống vật chất có thể đầy đủ hơn ngày xưa nhưng dường như ta càng thấy thiếu thốn điều gì đó.

Đi làm lương được dăm bảy triệu, chị công chức vẫn thấy cuộc sống thật khó khăn, muốn mua đủ thứ mà chẳng có tiền. Lương lên rồi lại càng thấy thiếu, mua được cái tivi thấy thiếu cái tủ lạnh, xây được cái nhà lại thấy thiếu cái xe hơi.

Anh trưởng phòng thấy một ngày 24h vẫn chưa đủ. Giá mỗi ngày dài thêm, có 30 tiếng, 48 tiếng để hoàn tất công việc, đưa người yêu đi chơi và ăn một bữa cơm với gia đình.

Ông chủ đất trúng mối làm ăn lớn lại thấy thiếu vì mình mới chỉ hoạt động trong một lĩnh vực “con con”.

Cậu học sinh ở trường cả ngày, thấy thiếu thời gian chơi điện tử, chơi dăm ba tiếng rồi lại muốn có chín mười tiếng để chơi.

Các chị gái được chiếc eo thon, chiều cao lý tưởng, vẫn thấy thiếu vì làn da chưa được trắng như mấy cô Hàn Quốc.

Những cô gái luôn thấy thiếu tình yêu từ người bạn trai dành cho mình. Những chàng trai thấy thiếu sự tươi mới, đáng yêu như phút ban đầu của người bạn gái.

Các bà vợ luôn thấy thiếu sự quan tâm của chồng như hồi còn yêu. Các ông chồng chỉ thấy thừa sự khó tính, xét nét và những lời ca thán của vợ.

Bố mẹ lúc nào cũng thấy con mình chưa đủ lớn và có thể tự cất cánh bay mà không cần sự chăm sóc của mình. Còn người con luôn thấy thiếu sự thấu hiểu của bố mẹ.

Người bị bệnh luôn thấy thiếu dưỡng khí để sống.

Người già khi về hưu mới thấy cuộc đời thật ngắn ngủi, tại sao có quá ít thời gian để nghỉ ngơi, hưởng thụ hay làm những điều mình muốn khi còn trẻ mà giờ đã chuẩn bị hết hạn được sống rồi.
Time run

Có hàng trăm, thậm chí hàng ngàn bạn bè trên các mạng xã hội, không ít người thấy thiếu một ai đó thấu hiểu được họ, lắng nghe những tâm sự từ họ.

Rốt cuộc, lúc nào con người ta cũng thấy thiếu thốn. Từ danh vọng, tiền bạc, thành tích, sắc đẹp, thời gian cho đến sự yêu thương, quan tâm, tin tưởng, ngưỡng mộ, niềm vui, hạnh phúc… Có chăng chỉ thấy thừa sự tham lam, tham vọng, nghi ngờ, ghen ghét, đố kỵ, cô đơn, lạc lõng, buồn chán và bất hạnh.

Có thể mình hơi “vơ đũa cả nắm” vì dĩ nhiên trong một xã hội cũng có người này người kia. Thế nhưng, bạn hãy tự hỏi lại mình xem có thấy thiếu thốn một hay những thứ trong các điều trên và ngay cả những điều mình chưa kịp đề cập đến. Trong chúng ta, dù ít dù nhiều thì ta cũng cảm thấy mình bị thiếu thốn điều gì đó. Tại sao lại như vậy? Có phải do điều kiện bên ngoài chưa được hoàn mỹ, trọn vẹn để mà thỏa mãn ta hay chính do ta lúc nào cũng mong muốn những thứ cao hơn thế? Con người ta lúc nào cũng vậy, chưa có thì mong muốn có, có rồi lại muốn nhiều hơn, cao hơn. Cũng giống như bà vợ trong câu chuyện “Ông lão đánh cá và con cá vàng” trước đây ta được học. Được chiếc máng lợn mới rồi, bà ta lại mong muốn có nhà mới, đồ ăn ngon, người hầu, cung điện. Thế mà lòng tham có bao giờ dừng? Và rốt cuộc, cái giá phải trả là quay về mốc ban đầu. Đó là còn chưa tệ hại bằng việc mất trắng, mất hết những gì ta có so với lúc ban đầu.

Thế mà có những điều thực sự thiếu thì ta lại không lo quay về bồi đắp thêm cho nó như niềm vui, niềm hạnh phúc, tình yêu thương và sự bình yên trong ta. Rồi cả việc vun bồi tình cảm và đời sống nội tâm, khiến tâm hồn được rộng mở để đón nhận mọi thứ thì ta cũng chẳng quan tâm để khiến nó ngày càng trở nên khô khan và vị kỷ, khiến khoảng cách giữa người với người ngày càng xa nhau. Tại sao điều đó mà nhiều người không thấy thiếu nhỉ?

Thực tế, cuộc sống đã mang lại cho ta rất nhiều điều kỳ diệu rồi. Ta còn được có cha có mẹ, được học hành, có tri thức, được mọi người yêu quý, có công việc ổn định, cuộc sống đủ đầy. Ngay cả khi không có trọn vẹn những điều đó thì ta cũng may mắn vì được sinh ra làm một con người. Đó là một ân huệ lớn bởi con người có ý thức, biết suy nghĩ và thông minh hơn bất kỳ loài động vật nào. Vậy sao ta không biết trân trọng và cảm ơn cuộc sống mà lúc nào cũng không ngừng đòi hỏi, và không bao giờ thấy đủ? Tất cả là do chính ta thấy thiếu thốn chứ không phải cuộc sống này không đáp ứng đủ cho mình. Vậy khi bị cảm giác thiếu thốn kia thiêu cháy mình hàng ngày thì đừng đổ lỗi cho cuộc sống, ông trời, số phận bất công mà hãy trách mình quá tham lam.

Sống biết đủ, bạn sẽ thấy mọi thứ thật nhẹ nhàng, dễ chịu và luôn tràn ngập hạnh phúc.

Chap Zen