Mục Lục
Đôi lời phi lộ
Thiên thứ nhất
Chương 1 - Xã hội Ấn Độ trước khi đức Phật ra đời
Chương 2 - Nền học thuyết Ấn Độ trước Phật giáo
Chương 3 - Dòng dõi đức Phật
Chương 4 - Đức Thích Tôn trước khi thành đạo
Chương 5 - Đức Thích Tôn sau khi thành đạo
Chương 6 - Bốn kỳ kết tập
Chương 7 - Kinh điển đạo Phật
Chương 8 - Sự phân phái của đạo Phật
Chương 9 - Giáo nghĩa các bộ phái
Chương 10- Tiểu thừa và Đại thừa
Chương 11- Sự phát triển của Tiểu thừa
Chương 12- Sự phát triển của Đại thừa
Thiên thứ hai
Chương 1- Chúng sanh trong ba cõi
Chương 2- Thân trung hữu và sự thọ sanh
Chương 3- Thế giới quan của đạo Phật
Chương 4- Cõi đại thiên và thời kiếp
Chương 5- Từ đức Thích Ca đến Phật Di Lặc
Chương 6- Các chủng loại thế giới
Chương 7- Biển thế giới Hoa Tạng
Chương 8- Pháp giới tổng luận
Thiên thứ ba
Chương 1- Xuất phát điểm của đạo Phật
Chương 2- Phật giáo với gia đình
Chương 3- Phật giáo với xã hội
Chương 4- Khái yếu về Tam Quy
Chương 5- Khái yếu về Ngũ Giới
Chương 6- Khái yếu về Thập Thiện 3
Chương 7- Ăn chay
Chương 8- Luân hồi và nhân quả
Đôi Lời Phi Lộ
Ba tạng Kinh-điển của Phật-giáo hiện nay gồm có đến hơn vạn quyển. Trong ấy, những Kim-ngôn của Đấng Điều-Ngự và huyền-nghĩa của chư Tổ, hàm ẩn Đạo-lý thâm thúy vô biên. Muốn du ngoạn trong bể Phật-pháp bao la, hay lên đỉnh non thánh-giáo để nhìn khắp nơi bằng tầm mắt càn-khôn-nhất-lãm, phải phí nhiều thời giờ và tâm lực, mà giữa cuộc sống nhiều vướng bận ngày nay, ít ai làm nổi. Vì lẽ ấy, đã từ lâu bút giả có ý muốn gom góp phần tinh yếu của thánh-giáo viết ra thành tập, để giúp những vị mến đạo mầu của Đức Thế-Tôn, có sự hiểu biết khái quát về pháp Phật. Và ý định nầy đã được thực hiện từ năm 1963, nhân lúc sắp sửa ra đảm nhận trường PhậtHọc Huệ-Nghiêm.
Nội dung của toàn tập PHẬT HỌC TINH YẾU sau đây gồm có nhiều thiên, mỗi thiên phân thành nhiều chương, và mỗi chương bao hàm nhiều mục. Đó là hệ thống phân biệt để duyệt giả dễ ghi nhận. Điều đáng chú ý là phần trích dẫn những Kinh-luận trong đây, nghĩa lý nó không có tánh cách nhất định. Tại sao thế? Bởi giáo pháp của thánh-nhân nói ra đều tùy thời tùy cơ để dắt dìu, phá chấp. Có thể một lời thuyết giáo đối với căn cơ nầy thích hợp nhưng với cơ khác không thích hợp, với thời gian trước tiện nghi song với thời nay không tiện nghi. Cho nên một vị tôn túc đã bảo: “Y theo Kinh giải nghĩa là oan cho chư Phật ba đời, nhưng lìa Kinh một chữ tức đồng 4 với ma thuyết”. Vậy chỗ thu thập của người khéo học Phật là không chấp Kinh, không bỏ Kinh, như người đời đã bảo: “Khôn chết, dại cũng chết, duy biết mới sống”. Và người khéo học Phật cũng đừng chấp lý bỏ sự, hay chỉ theo sự quên phần lý. Về việc được ý quên lời nầy, duy mỗi người tự thể hội, không thể nói hết được.
“Trần chẳng tương quan, bể cả nương dâu mặc thay đổi. Lòng không sở đắc, thông xanh mây trắng tự vui nhàn”. Xin mượn hai câu nầy để chúc sự thành tựu của duyệt giả sau khi đọc xong toàn tập PHẬT HỌC TINH YẾU.
Ngày 12-8-1965
Tỳ-khưu Thiền Tâm, tự Liên Du
---o0o---